Bài đăng Phổ biến

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

@

Nói cho cùng, là người chiến thắng không quan trọng bằng bị trở thành kẻ cô đơn.




Muốn nói xin lỗi em, vì những lời lẽ nặng nề của tuần trước.

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

@Mơ




Chưa có thời điểm nào đầu óc lại bấm rối như giai đoạn này. Có cảm giác như mình bị trượt ra khỏi bản lề của mình, haizz....
Mong tới mùa xuân ghê, chẳng biết để làm gì nữa, nhưng hi vọng mọi thứ sẽ quay lại nhịp sống cũ. Đi tìm cái mới, rồi chợt nhận ra ko phải cái mới nào cũng có thể hòa tan vào cuộc sống mình được..

Mong một ngày xuân dịu nhẹ như ngày xưa.

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Sám hối




Khi nắng mở cửa một bầu trời nạm bạc, anh sẽ trở về trên con đường không có mùi cỏ ải mà chỉ có ánh nắng vàng hanh.
Anh sẽ trở lại bên em - mà cúi đầu - mà quỳ gối - mà nghe rụng trong lòng ánh sáng hành tinh.
Anh sẽ quỳ gối bên em nhưng không dám nói chuyện trần gian.
Anh không dám kể lể dài dòng như một người giang hồ nói với người giang hồ về những chuyện quê hương.
Anh chỉ dám dâng em chút ít đớn đau với nỗi niềm sám hối.
Nỗi niềm của một kiếp người đã nhiều tháng ngày ngồi trong ngõ tối.

Anh đã ngồi im không nói: anh chỉ còn là gã kép già quanh năm khát nước vì suốt cả đời người hò hét một bản xàng xê.
Suốt cả đời người anh đã chờ đợi tin yêu: lửa đến từ những cửa ngõ cuộc đời đã đốt cháy mười đầu ngón tay bằng những khối nhựa đường nóng bỏng.
Từng hy vọng đã bay theo từng hy vọng. Không biết có phải vì nhát cuốc tháng ngày đã phạt cỏ đùa chơi?
Nên anh đã ngồi im. Phải, anh đã ngồi im để nghe những nụ cười thông phong vỡ rạn trong lòng anh.

Anh không dám nhắc đến cuộc đời xa cũ. E sợ rằng lời lẽ chua cay sẽ biến thành bốn con ngựa già kéo linh hồn anh chạy về bốn phía chân trời trong những ngày giá lạnh.
Anh cũng không dám khóc. Nước mắt em ơi, đã đóng đinh vào lòng bàn tay anh và linh hồn dớm máu.
Anh chỉ ngồi nhìn sao khuya rung động. Nghe bờ môi tát cạn những hơi thở yếu dần.
Anh chỉ dám nghĩ rằng: sao bao nhiêu năm tháng qua không từ bỏ cuộc đời đi làm hòa thượng. Ðể làm những ngày tu đắc đạo sẽ làm búa xẻ rừng, làm sông chở gỗ. Củi đem về chất ở sân chùa mà làm lễ hỏa thiêu.

Sao lại sống để buồn nôn khi nhìn cuộc đời mặc cả tình yêu.
Ðể ngày mai khi tay buông xuôi còn phảng phất u buồn trên mi mắt.

(Sám hối - Nguyên Sa)

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Thư cho cánh hoa của tôi.



(Flower’s Letter trong phim Ijimae)

Mặt trời lặn, đêm xuống
Yêu lúc này quả không phải lúc ...
Chân ngập ngừng mà tim cứ bước
Hôm nay nữa, tôi lại theo em…

Muốn khóc, bỗng cười, lại muốn khóc
Những ý nghĩ tuyệt vọng...
Rưng rưng lệ ướt nhòa gương mặt em
phảng phất trên cánh đào thắm đỏ

Ngây ngô nhìn ngắm hóa thân em
Đâu hay mình vừa hé môi cười…
Ôi, tất cả chỉ là giấc mơ xa vời
Nghĩ đến, bất chợt trào nước mắt…

Dù cố gắng vẫn không sao trốn chạy số phận
Dù cố gắng vẫn vẹn nguyên nhung nhớ
Mỗi lần quay lưng là một lần trĩu bước
Không lúc nào quên được em…

Muốn khóc, bỗng cười, lại muốn khóc
Nỗi niềm cô độc
Phận đời chông chênh
Dừng đi, cho tôi được một thoáng êm đềm…

Em, tình yêu trên tháng ngày vô vọng
Hẹn kiếp sau chung tình...

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

@



























Quá yêu cũng là một cách tự tử.
Hoàn toàn ko có chút lý trí trong lần yêu này.
Càng yêu thương càng cảm thấy sâu sắc cái sự đuối của bản thân.
Đắm đuối và... chết đuối.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

.
















Gió sớm mai thổi đi muôn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy được người xưa khóc
Hai chữ ái tình sao cay đắng.

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

@




Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ chẳng bao giờ đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông. Nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó, vợ cô đơn bên chồng, con cái cô đơn bên cha mẹ. Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn. Tôi cô đơn khi tôi bị vây bọc bởi những con sông thờ ơ, những mây mù ảm đạm. Tôi có thể cô đơn vì tôi không đến với những người khác…".

(Lời của một linh mục)

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

@Langkawi.



Buổi tối ở Langkawi, khi đi dọc một con phố, tự nhiên mình nhớ thành phố Brussels, nhớ Alsace, nhớ như thể mình đã ko còn thuộc về SG, ko còn thuộc về bất cứ điều gì kể từ ngày đó.

Buổi tới ở đây vắng lặng nhưng không phải kiểu thành phố mình thích, nói chính xác là nó buồn tẻ, ngoài chocolate và rượu thì ko có bán thứ gì khác, khổ nỗi, cả chocolate và rượu đều là những thứ mà mình muốn từ chối khỏi cuộc sống của mình, hic hic, nói chung sau lần say xỉn gọi là quá đau thương cuối cùng hồi tháng 1, cảm giác như cuộc sống của mình ko cần đến rượu nữa, cảm thấy đã đủ tỉnh táo và nghiêm túc để tiếp tục sống đời một con bò, ko còn ham thú đời sống vừa béo vừa say xỉn nữa, đại khái chắc là thứ gì đó vừa cay vừa say mà ko xỉn sẽ phù hợp với tình trạng sức khoẻ suy tàn sau lũ lụt của mình, nói chung là ý là bây giờ đang thèm một tô canh chua cá điêu hồng! :"

Nói cho cùng khi ko còn nghĩ chuyện cũ, cảm thấy nhẹ nhõm như đã đoạn tuyệt hoàn toàn khỏi một mối liên luỵ dai dẳng, haiz, phải học yêu giống như học viết vậy, sau khi đặt dấu chấm hết câu, người ta chỉ có thể viết tiếp một câu mới hoặc ko còn viết gì nữa, yếu ke như mình chắc ko viết gì nữa tốt hơn! ^^ Haiz, bây giờ thèm một cái gì đó nhẹ nhàng, ko bão táp, yếu quá rồi nên cũng cần chế độ nghỉ dưỡng đặc biệt, sợ tất cả các thể loại đau thương.

Rốt cuộc là ko nên có những chuyến đi vội vã liên tiếp bởi điều đọng lại có khi chỉ là một cơ thể căng cứng mệt mỏi. Ước gì buổi sáng thức dậy được spa, nếu giờ đang ở nhà thì đã có em Bin đấm lưng rồi nhỉ... Nói chung là nhớ nhà nhưng ko muốn về nhà vì sợ đi làm! Đúng là một nhân viên kiểu mẫu và mẫn cán! :))