Bài đăng Phổ biến

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

@




Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ chẳng bao giờ đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông. Nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó, vợ cô đơn bên chồng, con cái cô đơn bên cha mẹ. Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn. Tôi cô đơn khi tôi bị vây bọc bởi những con sông thờ ơ, những mây mù ảm đạm. Tôi có thể cô đơn vì tôi không đến với những người khác…".

(Lời của một linh mục)

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

@Langkawi.



Buổi tối ở Langkawi, khi đi dọc một con phố, tự nhiên mình nhớ thành phố Brussels, nhớ Alsace, nhớ như thể mình đã ko còn thuộc về SG, ko còn thuộc về bất cứ điều gì kể từ ngày đó.

Buổi tới ở đây vắng lặng nhưng không phải kiểu thành phố mình thích, nói chính xác là nó buồn tẻ, ngoài chocolate và rượu thì ko có bán thứ gì khác, khổ nỗi, cả chocolate và rượu đều là những thứ mà mình muốn từ chối khỏi cuộc sống của mình, hic hic, nói chung sau lần say xỉn gọi là quá đau thương cuối cùng hồi tháng 1, cảm giác như cuộc sống của mình ko cần đến rượu nữa, cảm thấy đã đủ tỉnh táo và nghiêm túc để tiếp tục sống đời một con bò, ko còn ham thú đời sống vừa béo vừa say xỉn nữa, đại khái chắc là thứ gì đó vừa cay vừa say mà ko xỉn sẽ phù hợp với tình trạng sức khoẻ suy tàn sau lũ lụt của mình, nói chung là ý là bây giờ đang thèm một tô canh chua cá điêu hồng! :"

Nói cho cùng khi ko còn nghĩ chuyện cũ, cảm thấy nhẹ nhõm như đã đoạn tuyệt hoàn toàn khỏi một mối liên luỵ dai dẳng, haiz, phải học yêu giống như học viết vậy, sau khi đặt dấu chấm hết câu, người ta chỉ có thể viết tiếp một câu mới hoặc ko còn viết gì nữa, yếu ke như mình chắc ko viết gì nữa tốt hơn! ^^ Haiz, bây giờ thèm một cái gì đó nhẹ nhàng, ko bão táp, yếu quá rồi nên cũng cần chế độ nghỉ dưỡng đặc biệt, sợ tất cả các thể loại đau thương.

Rốt cuộc là ko nên có những chuyến đi vội vã liên tiếp bởi điều đọng lại có khi chỉ là một cơ thể căng cứng mệt mỏi. Ước gì buổi sáng thức dậy được spa, nếu giờ đang ở nhà thì đã có em Bin đấm lưng rồi nhỉ... Nói chung là nhớ nhà nhưng ko muốn về nhà vì sợ đi làm! Đúng là một nhân viên kiểu mẫu và mẫn cán! :))