Tôi có một lọ nước hoa mà hiếm khi tôi dùng, nhưng thật không may, nó là lọ duy nhất bị hỏng nắp. Giờ đây, nó chỉ còn là cái chai vô vị. Thôi, đời nó, để nó tự kể vậy.
Tôi từng nói với một người: Tôi không muốn gặp lại bạn, vì
tôi sợ rằng, bạn thật quá rồi làm tôi tan vỡ hết những cảm giác về bạn. Vào một
số lúc, việc xa khỏi nhau, không nhìn thấy nhau là một điều tốt.
Bởi vì tất cả chúng ta đều hiểu rằng, ta chỉ yêu con người
đó trong mắt ta, chứ không phải vì con người đó thực sự. Sự ở quá gần, chỉ khiến
tình yêu ấy tan mất, chứ có ích gì đâu.
Tuy nhiên có những lúc, việc xa khỏi nhau lại không tốt mấy.
Ban đầu, ta thấy cô đơn và nhớ nhung, rồi tiếp đó, ta thấy can đảm, ta biết là
ta sẽ có thời gian vừa sống cho chính mình, vừa sống cho tình yêu. Và rồi ta dần
sống cho mình nhiều hơn, ta làm những điều ta vẫn tưởng là mình không bao giờ
làm. Khi ta cô đơn, ta chọn lấy một người gần mình hơn, dễ với tới hơn… Và rồi
tình yêu vẫn còn đó, nhưng nó cũng không còn nữa. Chỉ vì bởi ta yêu tình yêu
đó, nhưng thực ra cuộc đời ta vẫn tiếp tục.
Và trên thực tế thì, trừ phi ta chết, chứ còn kiểu gì thì kiểu,
cuộc đời ta vẫn tiếp tục.
Và nếu ta có chết, thì bản thân cuộc đời, vẫn tiếp tục.
Tôi có một người bạn là lạ, hay đúng hơn, tôi có kha khá người
bạn kiểu như vậy. Tất nhiên, vẫn có một số người gần gũi tôi hơn những người
khác. Mỗi lần họ suy sụp, họ lại nhớ ra tôi. Khi ấy, đột nhiên tôi trở thành một
người phụ nữ thật ấm áp, quyền năng đầy quan trọng. Tôi cứ nói chuyện tưng tửng
về mọi thứ, thế mà họ lại thấy hay hay. Họ khen bàn tay tôi ấm, khen tôi sao mà
bao dung, mà kiên nhẫn. Dẫu thế, tôi chẳng còn ảo tưởng rằng mình quan trọng. Bởi
vì sau khi đã òa lên khóc cho thỏa thích, sau khi đã được vỗ về mời uống nước
chanh, họ sẽ biến mất cùng niềm vui, tình yêu, tất cả những gì tươi sáng mà họ
có.
Họ ích kỷ ư? Không hẳn. Họ chỉ đơn giản là up and down, phải
lên phải xuống. Khi họ gào la trong tuyệt vọng, họ cần ai đó lắng nghe và chờ.
Khi họ vui, họ cần ai đó phải thả cho họ chạy, thoải mái, phải công nhận là cái
niềm vui này của họ thật oách quá sức tưởng tượng, chưa bao giờ có niềm vui nào
khác dữ dằn đến thế. Tất nhiên, không phải là vì cái số của tôi gặp phải toàn
những người như vậy. Tôi biết, đó là do chính mình chọn những người như vậy để
làm bạn. Vì thế, tôi chẳng còn thấy buồn khi ngày hôm nay họ coi mình là niềm
hy vọng cuối cùng, ngày hôm sau họ chẳng còn nhớ nổi tên mình nữa. Trời đày họ
như vậy thôi, chứ họ cũng đâu có sung sướng gì khi cứ phải chơi với tôi như vậy.
Rốt cuộc thì tôi, đúng như tôi muốn, là người lưu giữ cho cả tôi và người khác
những nỗi buồn.
Thế mà tôi vẫn tham lam không ngừng, tôi vẫn chạnh lòng khi
có một người không bao giờ nói cho tôi nghe nỗi buồn của anh. Tôi đã nói với
mình hàng chục lần, đừng mong muốn, nhưng tôi vẫn mong muốn. Và ta luôn yêu
quay quắt những điều ta muốn mà không thể có. Và đó là cách lọ nước hoa không đậy
nắp của tôi bay hết mùi hương. Và có thể đây sẽ là một câu chuyện buồn.
Nhưng anh nói với tôi: Gì thì gì, cuộc sống của chúng ta vẫn
tiếp tục.
Đúng! Chúng ta đã mất đi rất nhiều người, thêm một người nữa, cũng có sao đâu.
Đúng! Chúng ta đã mất đi rất nhiều người, thêm một người nữa, cũng có sao đâu.
(Trích những ngày ko có ai để nói chuyện của M.M)
