Bài đăng Phổ biến
-
(Flower’s Letter trong phim Ijimae) Mặt trời lặn, đêm xuống Yêu lúc này quả không phải lúc ... Chân ngập ngừng mà tim cứ bước Hôm nay...
-
Gió sớm mai thổi đi muôn phương Xưa nay chỉ thấy người nay cười Có ai thấy được người xưa khóc Hai chữ ái ti...
-
Tôi có một lọ nước hoa mà hiếm khi tôi dùng, nhưng thật không may, nó là lọ duy nhất bị hỏng nắp. Giờ đây, nó chỉ còn là cái chai vô ...
-
Chưa có thời điểm nào đầu óc lại bấm rối như giai đoạn này. Có cảm giác như mình bị trượt ra khỏi bản lề của mình, haizz.... Mong t...
-
Quá yêu cũng là một cách tự tử. Hoàn toàn ko có chút lý trí trong lần yêu này. Càng yêu thương c...
-
Đến một lúc nào đó, người ta trở nên ích kỷ đến mức chỉ thích ngắm nhìn cái đẹp của thiên nhiên chứ ko chụp chiếc gì nữa, thế là... nh...
-
Buổi tối ở Langkawi, khi đi dọc một con phố, tự nhiên mình nhớ thành phố Brussels, nhớ Alsace, nhớ như thể mình đã ko cò...
-
Tôi phải công nhận là bản thân mình là người suy nghĩ khá chậm chạp trong một vài tình huống, một vài việc từ tháng này mà đến tậm thán...
-
Nếu có kiếp sau, chắc chắn mình sẽ chẳng chọn làm con người nữa! 60 năm có lúc thấy quá ngắn, có lúc lại là quá dài... Nếu có kiếp...
Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013
Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013
Tuần này có một cái biên bản mà mãi vẫn chưa viết dù viết chẳng
cũng chỉ mất 30ph là cùng, ko phải ko viết được mà là chả muốn viết, cảm thấy
nó ngu cứt ở mức thà đạp cứt hẳn là sẽ khiến mình dễ chịu hơn.
Nói cho cùng khi tôi 30 tuổi, tôi chẳng còn nhiều cảm xúc để
mà yêu đương đau lòng mịa gì hết vì một người cụ thể mà bây giờ tôi chỉ thi thoảng
cảm thấy chán và muốn khóc vì những thứ rất cơ bản như biên bản hay sự bạc đãi
của con người với nhau trong công việc. Ko phải vì bây giờ đã kiếm nhiều tiền ở
mức có thể giở quẻ bày đặt khinh khi và ko còn lo nghĩ về nó, nhưng cứ nhìn về
cách mà người khác vì một chút tiền có thể đến nhờ việc thăng quan tiến chức mà
ứng xử với nhau như cứt thì cảm thấy tiền nó bạc thật. Ai cũng nói về chữ
"Tâm" (bây giờ còn có trò treo nó trong nhà ngày ngày nhìn vô ko biết
là mịa gì) nhưng ngẫm quanh đời mình thì thấy chữ "tâm" kia chắc họ
nói về chữ "tâm" của người khác chứ ko phải "tâm" của bản
thân họ...
....
Bây giờ thì đang nghe "một đêm mưa tháng giêng" dù
bây giờ đã là tháng 5 trong tâm trí.. Sáng nay thì đã đổ nguyên một bịch nửa ký
trà ô long Tâm Châu vào bồn hoa để bón cây, trưa nay hình như có mưa nên giờ
trong gió chỉ nghe hương thơm của trà thượng hạng, chẳng hiểu vì sao mình còn
hoang tưởng ở mức chỉ ngửi mà còn cảm thấy tanin cay cay đang ngấm vào lòng mới
bịnh. Cơ mà mùi hương dễ chịu khiến lòng tự nhiên cảm thấy nguôi ngoai nhiều, bất
cứ thứ tanh hôi nào cũng sẽ hương trà xua tan, hèm chi người ta dùng trà để ướp
xác người chết... :))
Lên mạng đọc thấy tích "Bồ Tùng Linh, tác giả ”Liêu
trai chí dị” quê Sơn Đông, nơi có con đường độc đạo từ phủ Tế Nam về Thanh
Châu, khách bộ hành qua lại không dứt. Hàng ngày ông thường dùng nước suối Liễu
Tuyền pha trà đãi khách, không đòi hỏi gì ở họ, chỉ yêu cầu khi dừng chân uống
trà, đàm đạo thì kể cho nghe một vài câu chuyện yêu ma quỷ quái là được. Có lẽ
vì thế mà người đời cho rằng Bồ Tùng Linh đã nấu trà thành Liêu Trai". Tự
nhiên lại nhớ hồi đó có ai đó dịch từ "the cup of humanity" là
"nhân gian trong một chén trà", thấy cũng hay hay... Nói chung mình
yêu trà các kiểu, trong thế giới tanh hôi này, may mà trà và mình còn có nhau! J
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)

