Bài đăng Phổ biến

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013





Nếu có kiếp sau, chắc chắn mình sẽ chẳng chọn làm con người nữa! 60 năm có lúc thấy quá ngắn, có lúc lại là quá dài...
Nếu có kiếp sau:
- Là con vật cũng chán, vì đâu còn rừng! (Hồi đó có dạo thích nhất làm con ngỗng màu xanh lá chuối biết nói tiếng người - nếu thành con ngỗng thì ngày nào mình cũng chui dzô bụi rậm canh người qua kẻ lại để hù! Xui cái là ai nghe tin này cũng đòi đem mình dzề nuôi đặng buồn buồn đem ra đập một trận cho bõ ghét, mình mà chửi thì tát cho vỡ mồm còn không thì khâu mõm lại cho mình ngu luôn! =)) Tệ nhất là có đứa đòi vặt sạch lông mình rồi thả đi dzòng dzòng, mình ko thích sếch-xi, trần trụi giữa thiên nhiên kiểu đó! :") Người luôn dễ thương tốt nhất trong đời mình thì bảo sẽ mang mình về nuôi, dắt đi chơi dzòng dzòng (nghe giống dắt chó đi dạo trong công viên =))) nhưng sẽ đeo.. nơ hồng cho mình và bắt mình ăn chay vì người đó ăn chay mà, khẹc, mình thấy rơi vào tay người này thì cuộc đời vịt xanh của mình chẳng khác gì thầy tu nửa mùa trong khi mình thích ăn, hic hic, thành ra giấc mơ vịt của mình đã tan thành mây khói!! >"<
- Là núi thì rồi ngày nào đó cũng mòn, mà cái chờ đợi ngảy mỏi mòn của nó còn dài hơn cả kiếp người. Mình sợ làm núi nhất!
- Làm trăng còn tệ hơn, ngày khuyết thì nhiều hơn đầy, mà đầy chỉ để rồi lại khuyết. Nó là cái mà mình thấy luôn biểu hiện cái gì đó bất ổn, tổn thất, hư hao, nếu cảm giác thiếu lúc nào cũng nhiều hơn đủ, thế thì không thể dzui được. Vả lại ánh sáng của nó chẳng đủ để soi sáng thứ gì - vừa vô dụng vừa bất lực! Túm lại ko làm trăng!
- Làm sông thì mình chỉ thích ở một chỗ, chẳng muốn chảy đi đâu hết, kiểu như cái xoáy nước dưới chân cầu Bình Lợi ấy, nhưng rốt cuộc, cái xoáy nước cũng đâu có xoáy hoài một chỗ đâu, rồi cũng phải chuyển dịch theo dòng thôi mà, nên nghĩ lại cũng chả muốn làm sông!
- Hồi trước có nghe một bài hát gì đó của 3 Con Mèo, đại khái có câu: Thà làm ngọn thông xanh, cứ đứng yên một mình... Thế cũng hay, nhưng mình chưa thấy ngọn thông nào đứng một mình, xung quanh thể nào cũng có "quần xã, quần thể"... Mà mình chán các loại "quần" tới cổ họng!!
Thiên nhiên lắm khi còn chứa đựng nhiều rắc rối và hỏng hóc từ ngay trong lòng của nó chứ cũng chưa chắc dịu êm như vẻ bên ngoài... Ông bà ta đã nói: Ở trong chăn mới biết chăn có rệp!
Ai mà biết được... nên tốt nhất là không nên có kiếp sau nhỉ!
Nhưng nếu ko có kiếp sau thì làm sao mình gặp lại một vài người mình thương và còn nợ tình thương mà trả hết cho nhau đây?
Nghĩ đến đây thì mình nghĩ là cái nguy hiểm nhất đời mình là vì mình có cái... kiếp này đó, akak!!!