Bài đăng Phổ biến

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

@Cuối năm




Nói chung là thấy mệt mỏi.
Cái quán mới mở cũng là thêm một áp lực mới với mình.

Có vẻ như sau 3, 4 năm lao động theo kiểu khổ sai và đối đầu với đủ thể loại người phải tiếp xúc khi làm việc, nhìn lại - thì mình cũng thay đổi khá nhiều. Đại khái là tính tình đã trở nên mềm mỏng và... yếu lòng hơn rất nhiều. Ví dụ như trước đây nếu có việc gì giữa lý trí và tình cảm thì thể nào cuối cùng rồi mình cũng hành xử rất lý trí, đôi khi có phần... dã man với người khác và với cả bản thân mình (vì sau đó thì phần nào đó rất sâu trong lòng mình sẽ tái đi tái lại cảm thấy kinh tởm bản thân vì đã hành động quá lý trí như vậy). Nhưng sau đó thì vẫn đâu vô đó, lý trí vẫn thắng thế trong những sự vụ khác.

Vậy mà vừa rồi có một quyết định phải cho nghỉ việc một nhân viên hoàn toàn ko phù hợp mà mãi mình vẫn ko thể làm được - như ngày xưa thì trong đầu mình sẽ nảy ra vô khối suy nghĩ để củng cố rằng quyết định cho nghỉ việc này là hoàn toàn là đúng đắn và cần thiết, còn bây giờ thì đầu mình nảy ra vô khối suy nghĩ để củng cố rằng cái quyết định đó nó cũng chưa phải là quyết định cần thiết, rằng cái quyết định này sẽ làm tổn thương họ và abc thứ khác sau đó là màn tự dằn vặt, akak - cũng như có vài quyết định khác lẽ ra phải dùng lý trí thì mình lại dùng tình cảm để ra quyết định. Túm lại có nhiều ranh giới trước đây rất rõ ràng thì giờ ko rõ ràng nữa.

Túm lại sau mấy tháng trời quá bận rộn tưởng như đã qua được căn bịnh "trầm cảm mùa đông" thì bỗng nhiên tối nay lại cảm giác tụt dốc ko phanh. Kiểu này mà sống thêm 30 năm nữa thì mình chỉ sợ một đêm nào đó trầm cảm đến mức treo cổ tự vẫn chứ ko chơi. Làm con người thật khó và khổ. Sống kiểu nào cũng ko thấy tự hài lòng về mình được. Đôi khi tôi chỉ muốn ở một mình và ko phải chịu trách nhiệm về bất cứ ai hay việc gì cả ngoài bản thân mình nhưng mãi mãi tôi ko thể làm được điều đó một cách hoàn hảo.