Bài đăng Phổ biến
-
(Flower’s Letter trong phim Ijimae) Mặt trời lặn, đêm xuống Yêu lúc này quả không phải lúc ... Chân ngập ngừng mà tim cứ bước Hôm nay...
-
Gió sớm mai thổi đi muôn phương Xưa nay chỉ thấy người nay cười Có ai thấy được người xưa khóc Hai chữ ái ti...
-
Tôi có một lọ nước hoa mà hiếm khi tôi dùng, nhưng thật không may, nó là lọ duy nhất bị hỏng nắp. Giờ đây, nó chỉ còn là cái chai vô ...
-
Chưa có thời điểm nào đầu óc lại bấm rối như giai đoạn này. Có cảm giác như mình bị trượt ra khỏi bản lề của mình, haizz.... Mong t...
-
Quá yêu cũng là một cách tự tử. Hoàn toàn ko có chút lý trí trong lần yêu này. Càng yêu thương c...
-
Đến một lúc nào đó, người ta trở nên ích kỷ đến mức chỉ thích ngắm nhìn cái đẹp của thiên nhiên chứ ko chụp chiếc gì nữa, thế là... nh...
-
Buổi tối ở Langkawi, khi đi dọc một con phố, tự nhiên mình nhớ thành phố Brussels, nhớ Alsace, nhớ như thể mình đã ko cò...
-
Tôi phải công nhận là bản thân mình là người suy nghĩ khá chậm chạp trong một vài tình huống, một vài việc từ tháng này mà đến tậm thán...
-
Nếu có kiếp sau, chắc chắn mình sẽ chẳng chọn làm con người nữa! 60 năm có lúc thấy quá ngắn, có lúc lại là quá dài... Nếu có kiếp...
Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013
Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013
Cảm Thu
Nhân một buổi tối ko ngủ được, hai mẹ con nằm nói chuyện với nhau, mẹ đọc lại một đoạn trích mà mẹ học năm lớp 6 mà mẹ còn nhớ, mình search trên mạng và tìm ra nó, chính là đoạn trích này...
CẢM THU
Thu năm nay, tôi lại đi trên con đường vắng này nghe từng chiếc lá rơi trên bờ cỏ… Nước trong như một cặp mắt tuyệt vời. Những cây liễu xanh đứng buồn như những nàng Cung nữ thời xưa, và trong vườn nhà ai thấp thoáng, hoa phù dung nở trắng như một linh hồn còn trẻ?
CẢM THU
Thu năm nay, tôi lại đi trên con đường vắng này nghe từng chiếc lá rơi trên bờ cỏ… Nước trong như một cặp mắt tuyệt vời. Những cây liễu xanh đứng buồn như những nàng Cung nữ thời xưa, và trong vườn nhà ai thấp thoáng, hoa phù dung nở trắng như một linh hồn còn trẻ?
Nắng ở đây vẫn là nắng vàng ngày xưa và linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước. Tôi vẫn ngờ như không sự thay đổi, vì lại thấy mình đi trên con đường này, thu năm nay, giữa lúc cây vàng rơi lá. Đường này hiu hắt, tôi đem lòng về để gặp mùa thu thương nhớ cũ, và nay cũng thấy thu về để nước hồ xanh. Chân ai đi xa vắng đằng kia, hay đó chỉ là gió thoảng mong manh? Và gió nào vương vấn hồn tôi, hay cũng chỉ là dư thanh của một ngày xưa cũ? Chao ôi! Buồn lại nhiều rồi, nhưng chỉ buồn như năm trước. Lòng tôi chẳng biết tìm ai mà nhớ, hôm nay nhớ lại buồn qua mới thấy nắng kia nhiều dĩ vãng.
Tôi nhớ một người lữ khách nào xưa, ra đi từ một mùa thu… Thế rồi cũng một mùa thu trở lại những bước đầu tiên trên con đường bạn, mắt buồn như nước, mảng tìm hồn mình hiu hắt trong hồn thu mới… Thu đã về đây, tôi làm lữ khách đi hết sông này, sông khác, cả núi, cả đèo và lại cả rừng cả suối, bây giờ tôi cũng về đây để buồn thêm một ít, nhớ thêm một ít, và yêu thêm rất nhiều.
… Từ hôm rời chân ở bến sông vàng.
Từ biệt con thuyền phiêu bạt, tôi đã hết nhớ dãy núi xanh
phơn phớt đằng xa và bâng khuâng trở lại con đường quê thân mật.
Đi trên đất đó, giữa hai ruộng ngô thơm nghe ngào ngạt… Hương này có phải hương xưa? Ôi! Những dây đậu vẫn còn non mà luống khoai lang đã xanh tươi rồi nhỉ? Đi trên đất đỏ, bên những luống rau cải cúc và dẫm lên cỏ may vàng. Đây là những con bướm cũ, những cánh hoa xưa. Và này đây tất cả Ngày xưa: từng cơn gió nhỏ, từng sợi dây buồn…
Thôi! Thôi! Tôi không còn trẻ thơ nữa để say sưa đuổi bắt bướm
đồng, và chẳng ngắm gió sầu mây, chỉ hoa lòng nở cũng nhiều bông trắng!
Thương nhớ vì sao! Tôi sớm giã từ hồn niên thiếu, hôm nay đi
giữa cánh đồng lại thấy tuổi nhỏ của mình tản mạn trên từng cánh bướm, sắc hoa,
và chân bước đi những bước ngậm ngùi, bởi chưng lòng tưởng con đường tan tác
cánh hương của đóa xuân hồng thuở cũ.
Đinh Hùng
Đinh Hùng
Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013
@Nghĩ đến một bàn tay.
Sáng đi trên con đường tự nhiên thấy trời bắt đầu se se lạnh,
bất chợt ngước nhìn cây cối hai bên đường đổi sắc, biết là mùa đang chuyển dần.
Tự nhiên thấy lòng đa cảm. Muốn là gì đó nhưng cũng ko rõ là nên làm gì. Có lẽ
ưu điểm và yếu điểm lớn nhất của mình là nắm bắt quá tốt sự giao chuyển của mùa
- một kiểu con mắt của ống kính, chỉ khác là mình trước giờ ko phải kẻ tham lam
nên chỉ muốn nhìn mà ko muốn nắm bắt hay cầm giữ nó. Tự nhiên muốn nhớ ai đó
nhưng ko biết nhớ ai, cũng chẳng dám nhớ ai vì chẳng có ai thực sự là của mình
để mà lưu nhớ. Nghĩ cho cùng, rộng lượng cũng chính là một mặt của tính ích kỷ,
đôi khi vì ko sở hữu được cái tuyệt đối nên mình dường như ko thiết tha với sự
sở hữu. Một năm, rồi hai năm, rồi ba năm và nhiều năm nữa sẽ tiếp tục đi qua,
có những người sẽ tiếp tục sống mà ko có/còn mình ở trong đời họ và ngược lại -
biết là vậy nhưng nghĩ đến điều này tự nhiên thấy lòng mềm như giẻ nát.
Người ta nói, à ko, mình nghĩ, những giọt nước mắt ko rơi ra
được chính là những vũng tù ko bao giờ cạn, thời gian chỉ làm nó càng ngày càng
sâu hơn. Nói cho cùng, mình tuyệt đối ko thích đường Lê Thánh Tôn, vì lẽ mỗi lần
đi qua một khúc quãng gần Tombo thì tâm tư lại có phần trĩu nặng trở lại... Lại
nghĩ về một bàn tay, bàn tay trong bóng tối những năm tháng cũ ko nói nên lời,
bàn tay của một căn phòng kín gió đến ngột ngạt, bàn tay ưu tư ám ảnh mà mình
ko dám gọi tên trong tâm tư. Nhớ và nghĩ chỉ là biểu hiện của sự lệ thuộc, còn
ám ảnh là biểu hiện của tình yêu. Sự ám ảnh biết cách
ko nguôi theo năm tháng.
Vu quy
Nguyễn Bính
Tháng chạp
cho cải hoa vàng
Cho cam da
đỏ, cho nàng vu quy
Nàng về mãi
xứ bên kia
Cam thôi
màu đỏ, bướm chê hoa vàng
Sáng nay
sương xuống đầy làng
Tưởng như
khói pháo đưa nàng nǎm xưa
Nàng về kẻ
đón người đưa
Tôi chờ gì
nữa mà chưa giang hồ?
Sông Thương
cách mấy lần đò
Chợ Hoàng họp
mãi, bao giờ cho tan..
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)



