Sáng đi trên con đường tự nhiên thấy trời bắt đầu se se lạnh,
bất chợt ngước nhìn cây cối hai bên đường đổi sắc, biết là mùa đang chuyển dần.
Tự nhiên thấy lòng đa cảm. Muốn là gì đó nhưng cũng ko rõ là nên làm gì. Có lẽ
ưu điểm và yếu điểm lớn nhất của mình là nắm bắt quá tốt sự giao chuyển của mùa
- một kiểu con mắt của ống kính, chỉ khác là mình trước giờ ko phải kẻ tham lam
nên chỉ muốn nhìn mà ko muốn nắm bắt hay cầm giữ nó. Tự nhiên muốn nhớ ai đó
nhưng ko biết nhớ ai, cũng chẳng dám nhớ ai vì chẳng có ai thực sự là của mình
để mà lưu nhớ. Nghĩ cho cùng, rộng lượng cũng chính là một mặt của tính ích kỷ,
đôi khi vì ko sở hữu được cái tuyệt đối nên mình dường như ko thiết tha với sự
sở hữu. Một năm, rồi hai năm, rồi ba năm và nhiều năm nữa sẽ tiếp tục đi qua,
có những người sẽ tiếp tục sống mà ko có/còn mình ở trong đời họ và ngược lại -
biết là vậy nhưng nghĩ đến điều này tự nhiên thấy lòng mềm như giẻ nát.
Người ta nói, à ko, mình nghĩ, những giọt nước mắt ko rơi ra
được chính là những vũng tù ko bao giờ cạn, thời gian chỉ làm nó càng ngày càng
sâu hơn. Nói cho cùng, mình tuyệt đối ko thích đường Lê Thánh Tôn, vì lẽ mỗi lần
đi qua một khúc quãng gần Tombo thì tâm tư lại có phần trĩu nặng trở lại... Lại
nghĩ về một bàn tay, bàn tay trong bóng tối những năm tháng cũ ko nói nên lời,
bàn tay của một căn phòng kín gió đến ngột ngạt, bàn tay ưu tư ám ảnh mà mình
ko dám gọi tên trong tâm tư. Nhớ và nghĩ chỉ là biểu hiện của sự lệ thuộc, còn
ám ảnh là biểu hiện của tình yêu. Sự ám ảnh biết cách
ko nguôi theo năm tháng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét