Đau là khái niệm chung chung nhưng khi ngắm nghía nó thì nỗi đau sẽ trở thành một cảm giác hiện hữu. Chỉ là một bất ổn nhỏ ở ngón tay mà giờ đã lan tỏa cả cánh tay. Lúc ngồi yên có thể cảm giác chính xác được nỗi đau ở vị trí nào và nhận biết sự chật vật của nó. Máu ko có đường thông nên thế. Những vận động ko khoa học khiến các dây chằng xếp chéo vào nhau vô trật tự đến mức từng mạch máu nhỏ đã nghẽn lại và bức bí nhau khi phải ở cùng trên một ngón tay. Thần kinh của con người lại nhạy cảm với chính nó, trí tưởng tượng lại càng ghê gớm hơn. Trật tay đúng 2 ngày mà thấy thời gian trôi qua bỗng nhiên chậm lại. Nói cho cùng, mình ko biết đối đãi với những nỗi đau thuộc về thể xác, cho đến khi nó trở thành thứ hết sức chịu đựng.
Tinh thần cũng vậy. Mình là động vật bỏ chạy nên chỉ thích bỏ chạy. Nhưng lẽ ra mình nên bước ra khỏi đời nhau theo cách nào đó tử tế hơn. Cố gắng cư xử nhẹ nhàng nhưng cuối cùng thành ra tệ hại. Đó là lỗi của mình, có thể đó là lỗi của Bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể là không ai có lỗi. Đôi khi người ta thân thiết đến mức tránh là tổn thương nhau bằng cách làm tổn thương nhau - ko phải lỗi của ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét